Theo ý nghĩa câu chuyện, tôi áp dụng vào hoạt động từ thiện thì thấy 4 cấp độ thực tế đang diễn ra:Câu chuyện kể rằng vào một ngày nọ, ở làng chài có một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương tình nên bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá. Người ăn xin đã nướng ăn và thoát được cơn đói. Anh thanh niên về rất vui, gặp anh bạn hàng xóm kể lại câu chuyện mình đã làm được một việc thiện. Anh bạn hàng xóm lắc đầu bảo rằng anh làm như vậy là không chắc đã tốt. “Không chỉ cho cá, cậu nên cho người ăn xin cần câu để ông ta tự mình đi câu kiếm sống. Không tin, ngày mai cậu đi qua sẽ thấy người ăn xin đó vẫn bị cơn đói hành hạ.”- Anh hàng xóm nói.
Ngày hôm sau anh thanh niên rủ anh bạn hàng xóm cùng đi câu. Khi trở về , quả như lời anh hàng xóm nói, hai người gặp lại người ăn xin đang nằm lả bên vệ đường. Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm cho người ăn xin cần câu. Cả hai trở về trong tâm trạng vui vẻ vì đã làm được việc thiện. Trên đường về hai người gặp một anh bạn khác cùng xóm. Cả hai hào hứng kể lại câu chuyện trên cho anh hàng xóm này nghe. Anh hàng xóm này lắc đầu nói: “Các cậu làm vậy chưa ổn. Cho người ăn xin cần câu rồi nếu không chỉ cho ông ta cách câu thì ông ta câu thế nào được cá. Ngày mai trở lại các cậu sẽ thấy người ăn xin vẫn bị đói.”
Ngày hôm sau cả ba người cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, ba người gặp lại người ăn xin đang nằm còng queo, quắp chiếc cần câu lả bên vệ đường. anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm sửa lại cần câu, anh bạn hàng xóm mới giảng giải tỉ mỉ phương pháp câu cá, từ mắc mồi câu đến phương pháp câu từng loại cá…v.v ..Thế rồi cả ba trở về trong tâm trạng đầy hưng phấn, tin chắc tư nay người ăn xin sẽ không sợ đói nữa. Khi ba người về gặp ông lão ngư trong làng – một người từng trải, đầy kinh nghiệm, người đã gắn bó cả cuộc đời với nghề đi câu, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin. Lão ngư ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nghi hoặc: “Các cậu đã làm đúng, thế nhưng lão nghĩ chưa đủ. Lão chỉ sợ thiếu một điều có lẽ còn quang trọng hơn. Các cậu chỉ cho người ăn xin công cụ, kỹ năng, phương pháp, tôi tin người ăn xin này vẫn đói!
Các cậu biết tại sao không? Lão ngư hỏi.
Ba thanh niên ngơ ngác, mong lão ngư giải thích giùm.
Lão ngư nói:
- Thứ nhất người ăn xin làm nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào máu của ông ta, và đó là thói quen của ông ta, trong đầu ông không có khái niệm tự đi kiếm miếng cơm manh áo cho mình, mỗi ngày mới đến trong đầu ông ta chỉ có khái niệm xin, xin và xin mà thôi, vì vậy trước tiên các con cần giúp ông ta định hình lại suy nghĩ.
- Thứ hai như các con đã biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá đôi khi phải kiễn nhẫn câu cả tiếng, cả buổi…có khi cả ngày không được con nào bài học thứ hai ông ta phải học đó là kiên trì.
- Thứ ba có một yếu tố cực kỳ quan trọng , nó lại thích tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin, đó chính là niềm tin của ông ta. Trước buổi hôm nay vào vài ngày trước lão có nói chuyện với ông ta một lúc, lão có hỏi một câu rằng: Sức lực của ông vẫn dồi dào như vậy sao không học một nghề gì đó để kiếm sống hoặc có thể đi câu cùng tôi?
Các con có biết ông ta trả lời sao? Ông ta nói: “Ông giỏi tôi không theo ông được, tôi sinh ra đã mang phận ăn xin rồi, cha mẹ tôi ngày trước cũng làm nghề này, số tôi khổ sẵn rồi, tôi không làm được cái gì nên hồn cả!”
Các con nghĩ sao? Cái người ăn xin này thiếu không phải là công cụ, kỹ năng hay phương pháp mà ông ta thiếu thái độ sống đúng đắn!
Cả ba nghi hoặc, chưa thực sự tin lời của lão ngư, nhưng để kiểm tra, ngày hôm sau nữa, ba thanh niên cùng rủ lão ngư đi câu. Không ngờ rằng, trên đường về nhà, cả bốn người gặp người ăn xin ngày nọ trở về với nghề cũ của mình. Ba thanh niên nài nỉ lão ngư chỉ cho người ăn xin thái độ sống đúng. Lão ngư ngần ngại: “Thái độ sống phải đào luyện thường xuyên nhờ sự định hướng, tác động của gia đình, nhà trường và xã hội, không thể ngày một ngày hai mà có được, và tự thân rèn luyện.”…..
Theo UNESCO ba thành tố hợp thành năng lực của con người là: Kiến thức, kỹ năng và thái độ. Hai yếu tố sau thuộc về kỹ năng sống, có vai trò quyết định trong việc hình thành nhân cách, bản lĩnh, tính chuyên nghiệp. Trong đó kiến thức chiếm 4%, kỹ năng chiếm 26 %, thái độ chiếm 70%
Hãy xem vai trò từng yếu tố, có sự đầu tư hợp lý để phát huy tối đa năng lực bản thân để thành công
- Cho cá: Tặng quà, đồ vật, tiền,... cho người được giúp đỡ
- Cho cần: Tặng họ cái-gì-đó để họ có thể làm ra tiền: cho con bò, cho cái cuốc, cái xe máy,...
- Cho phương pháp câu: Dạy cho họ cách làm ra tiền, phát triển cuộc sống: dạy trồng cây, dạy trồng lúa, dạy trồng cafe, dạy nuôi lợn, nuôi dê, nuôi gà,...
- Cho niềm tin, thái độ sống: Cho người ta hiểu được ý nghĩa của việc họ nên làm, dẫn họ đi đến 1 chân trời nhận thức mới, cho họ niềm tin vào cuộc sống và sự phát triển chất lượng sống của họ: cho họ hiểu trồng cafe xuất khẩu, hay trồng nông sản sạch, nuôi lợn sạch...là hướng phát triển lâu dài của xã hội, và qua đó, cuộc sống họ sẽ mãi phát triển bền vững chứ không nay đây mai đó như hiện tại,... Và để cho họ dấn thân vào thử thách,...
Đỉnh cao của làm từ thiện, đó là ở cấp độ 4, điều mà tôi thấy ở Việt Nam ít Tổ chức Từ thiện nào làm được. Có thể do nhận thức hạn hẹp và chưa tìm hiểu sâu mà đến bây giờ tôi chưa thấy tổ chức nào như thế cả.
Hầu hết các tổ chức từ thiện, tổ chức hoạt động xã hội mới đạt đến cấp độ 1,2, có chăng vài Tổ chức đã đến cấp độ 3, nhưng cấp độ 4 thì chưa thấy. Đó cũng là lý do dù có rất nhiều lời mời hợp tác nhưng tôi vẫn chưa muốn tham gia 1 tổ chức gọi là Từ thiện nào cả, tôi chỉ mong mỏi xuất hiện được 1 Tổ chức Từ thiện, mà ở đó, sẽ giúp đỡ cho những con người khó khăn, nghèo khổ ngoài kia biết được ý nghĩa cuộc sống, và họ có thể làm được nhiều điều hơn họ nghĩ, họ có thể thoát nghèo và có thể giàu lên được nếu đi đúng hướng, con cái họ sẽ được ăn học giáo dục đầy đủ, để họ có thể đi theo 1 định hướng mà tổ chức dẫn dắt họ.
Ở đời này, Niềm tin vào tương lai tươi sáng là 1 thứ quý giá nhất, đẹp đẽ nhất . Chả thế mà người ta tin vào Tôn giáo chỉ dẫn họ, tin vào vị Nguyên thủ lãnh đạo quốc gia họ, tin vào người thầy đang giảng dạy họ, tin vào vị giám đốc đang chèo lái con thuyền sự nghiệp của họ,... Khi có niềm tin tươi sáng, dường như người ta sẽ có mọi thứ.
Bạn tin vào tương lai trở thành 1 bác sĩ giỏi, bạn sẽ dấn thân học tập, rèn luyện để thành bác sĩ giỏi.
Bạn tin vào tương lai trở thành người đứng đầu đất nước, bạn sẽ tìm hiểu, nghiên cứu để trở thành 1 lãnh tụ giỏi
Bạn tin vào tương lai trở thành một doanh nhân thành đạt, bạn sẽ học hành, quan sát, trải nghiệm, vượt qua bao chông gai thách thức chốn thương trường để thành 1 doanh nhân thành đạt, có ích cho xã hội.
Trở lại câu chuyện Từ thiện, không biết đã có bao nhiêu cá nhân, tổ chức đã được lập nên để tặng quà, phân phát cho những mảnh đời nghèo khổ ngoài kia? Có lẽ sau rất nhiều thời gian trải nghiệm việc làm từ thiện, họ cũng dần nhận ra rằng việc đó cũng chỉ ở 1 cấp độ sơ đẳng nhất của từ thiện?
Đương nhiên phạm trù '' Người có hoàn cảnh khó khăn'' ở trên xã hội này rất rộng, không phải chỉ có người nghèo, người tàn tật mới khó khăn, mà ngay cả những cô bé cậu bé ngoài kia, suốt ngày dán mặt vào game, vi tính, thiếu sự chăm sóc của mẹ cha cũng là "hoàn cảnh khó khăn", hay cô cậu sinh viên học mấy năm đại học mà vẫn chưa tìm ra cho mình 1 hướng đi cũng là "hoàn cảnh khó khăn",...
Kể ra trên đời này, nhiều người khó khăn phết nhỉ? Và nếu nói sâu hơn nữa thì có rất nhiều việc phải làm cho đúng nghĩa Từ thiện. Có khi là từ thiện cho nhóm người, cho 1 trường ĐH, cho 1 Doanh nghiệp đang gặp khốn khó, hay có khi là cho cả 1 đất nước đang ở trên bờ vực kiệt quệ, tham nhũng, nghèo đói,...
Nói sâu như thế để hiểu rằng chữ Từ thiện thật rộng, và tôi cũng đang góp tấm thân nhỏ bé của mình cho công cuộc Từ thiện theo định nghĩa đó của tôi. Tôi chọn Hướng đạo ( Scout) để góp sức đào tạo, rèn giũa cho thế hệ thanh thiếu niên, những đứa em, thế hệ sau của tôi về Trí lực, Thể lực và Đạo đức làm người, làm công dân của 1 quốc gia, để sau này, các em có thể góp ích cho bản thân, cho gia đình, và xã hội. Đó là lý do mà tôi vẫn luôn tham gia những buổi sinh hoạt hướng đạo sinh vào mỗi sáng Chủ nhật mặc dù công việc tôi đang gặp rất nhiều thách thức và cần nhiều thời gian để tập trung.
Tôi mỉm cười coi đó là tôi đang làm từ thiện rồi. Tôi tham gia và trở thành những thành viên đầu tiền 1 nhóm gọi là Hướng thiện Hà Nội, để tìm hiểu thật sâu những hoàn cảnh khó khăn, xem họ đang ở đâu trong thang bậc hạnh phúc? tương lai họ sẽ ra sao nếu họ vẫn sống như thực tại? mình có thể giúp được gì để tương lai họ tốt hơn mà không cần các nhóm Từ thiện suốt ngày rôm rả đến tặng quà cho họ, rồi bật loa đài ca hát, giao lưu, chụp ảnh với họ để lấy thành tích? Chúng tôi sẽ làm sao để trao niềm tin cuộc sống, rằng họ vẫn có thể phát triển cuộc sống, thậm chí làm giàu được chứ không phải suốt ngày đợi chờ những đoàn từ thiện đến trao quà, trao tiền cho họ?... Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, công sức, và tiền bác khi dấn thân vào sự nghiệp từ thiện như thế, nhưng rồi, tôi nghĩ là mình cũng sẽ lan tỏa được giá trị đó nếu nó có ích...
Tâm sự đêm khuya, sau ngày sinh hoạt cùng các em Sói con ở Bầy Phương Đông, và nghĩ đến hoàn cảnh của các em nhỏ ở bãi bồi sông Hồng, dưới cầu Long Biên.
Ngày 16/1/2017
HUYDELL
0 Nhận xét